“Chị là người không theo đạo Phật nhưng cái tâm của chị luôn hướng về Phật” – đó là những lời chia sẻ của chị HạnhĐTT khi bắt đầu câu chuyện. Điều này thể hiện rõ trong lời nói của chị, trong hành động của chị và cả trong tâm niệm của chị: “Ở hiền gặp lành”. Lời nói của chị, đã không nghe thì thôi, nghe một lần là nhớ mãi. Chẳng thế mà nhiều khách hàng sau khi gọi điện đến tổng đài FAST tâm sự rằng: ở FAST Hà Nội có cô trực tổng đài giọng nói dễ thương quá nên rất muốn gọi điện đến để nghe. Cái chất giọng Bắc nhẹ nhàng, ấm áp đến lạ kỳ ấy có lẽ cũng đã lay động trái tim của một chàng kỹ sư công nghệ sinh học ngày đó. Anh hóm hỉnh nhận xét về vợ mình: “Nghe giọng chị qua điện thoại dễ thương hơn những lần chị mắng anh ở nhà”.
Mình không phụ nghề thì nghề cũng không phụ mình
Chị yêu trẻ con, đó là lí do chị chọn ngành sư phạm. Chị có năng khiếu hát, nên chị thi Trường Sư phạm Nhạc Họa Trung ương để dạy nhạc cho các em tiểu học. Tuy nhiên, thời đó chưa có điều kiện như bây giờ nên chị không được tiếp xúc ngay từ đầu với đàn organ, nên chị phải giã từ giấc mơ cô giáo dạy nhạc.
Mọi người gọi chị là mama Truê (Nhân vật mama tổng quản nổi tiếng trong phim Hàn Quốc một thời), cũng dễ hiểu thôi bởi chị là người ôm hết các công việc về tổ chức, thăm nom phúc lơi, trực tổng đài, lệnh điều xe… Nói chung là tất cả những công việc hành chính văn phòng, có tên và không tên. Chị nói, không biết mình đã yêu tất cả những công việc đó từ bao giờ, chị muốn gắn bó với FAST lâu dài, chỉ sợ không đủ sức khỏe để làm việc thôi. Lí do mà chị muốn gắn bó với FAST vô cùng đơn giản, là vì chị yêu công việc của mình và yêu FAST.
Yêu nghề hay không phụ thuộc vào cái tâm của mỗi người, muốn yêu nghề thì trước hết phải tìm được niềm vui trong chính công việc mình đang làm, tâm huyết với nó. Mỗi ngày đi làm là một ngày vui. “Mình không phụ nghề thì nghề cũng không phụ mình”.
Điều phiền muộn nhất đối với chị lúc này là sức khỏe. Chị nói rằng dạo này sức khỏe có phần đi xuống. Bây giờ mà nghỉ làm một vài ngày là công việc bị ứ đọng. Trực tổng đài nên đôi khi đi đâu, làm gì cũng phải giải quyết nhanh, gọn, không thể rời chỗ ngồi được.
Có những khoảng thời gian công việc bận rộn, một mình xoay không kịp, lại cả nghĩ: “Không biết có sai sót gì, mọi người có thông cảm cho không?”.
Chuyện mẹ chồng, nàng dâu
Chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thủa, từ những mâu thuẫn nhỏ nhặt từ góc bếp đến những đối đầu về chuyện chăm con, chăm cháu đã khiến cho cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu không bao giờ kết thúc. Nhưng với chị, “mẹ chồng là người mà chị cảm thấy như mẹ đẻ của mình”, không có khoảng cách giữa mẹ chồng, nàng dâu. Nếu không tin, hãy nghe chị chia sẻ!
Chị không thích gọi mẹ chồng là “mẹ chồng”, chị chỉ gọi là mẹ, nên nhiều khi, chính tôi cũng bị lẫn lộn không biết chị đang nói về mẹ đẻ hay là mẹ chồng chị.
Mẹ là người rất tâm lý và thương con, thương cháu. Mẹ đã giúp đỡ chị rất nhiều trong việc nhà và chăm cháu, nếu không có mẹ ở cùng, không biết chị sẽ phải xoay sở như thế nào. Mẹ có ba người con trai, không có con gái, có lẽ vì thế mà mẹ coi chị như con đẻ của mình.
Với chị, mẹ chồng cũng như mẹ đẻ của mình. Đôi khi chỉ những sự quan tâm nhỏ nhặt thôi cũng khiến bà vui lắm rồi. Ví dụ, mùa đông đến, mua cho mẹ cái khăn choàng, đôi tất chân. Tạo cho mẹ điều kiện tham gia hội người cao tuổi để mẹ đỡ buồn.
Có một kỉ niệm vui với mẹ chồng trong hồi ức chị kể lại: “Có lần mẹ chồng bị ốm, chị và chồng xin nghỉ để đưa mẹ đi khám. Chồng chị mượn xe hơi để chở mẹ đi cho an toàn, sáng sớm chạy xe ra đầu ngõ để lấy xe. Mẹ chị thấy chồng chị đi tưởng là đi làm, không chở bà đi khám thế là bà tủi thân, bà khóc. Lúc đấy nhìn thương ơi là thương, phải dỗ mãi mới chịu. Người già là hay tủi thân lắm”. Chị và mẹ rất hợp cạ, hai mẹ con thường xuyên đi mua sắm với nhau.
Tôi tò mò, liệu chị thân thiết với mẹ chồng như thế có bao giờ xao nhãng và làm mẹ đẻ tủi thân không thì chị đáp rằng: “mẹ đẻ thấy con gái như thế cảm thấy yên tâm vì con gái có bà mẹ chồng tốt và tâm lý. Có phải ai cũng tốt phước được như thế đâu”.
Nhìn nụ cười rạng ngời hạnh phúc của chị, nhìn cách chị mang ảnh hai bé cưng của chị ra khoe, tôi hiểu được rằng, chị đang vô cùng mãn nguyện về cuộc sống của mình. “Chị cảm thấy hạnh phúc mỗi khi được trở về gia đình sau những giờ làm việc, và cảm thấy vui khi vẫn được làm công việc mình thích, với những người mà mình yêu quý mỗi ngày”, đó là những tâm sự cuối cùng khi kết thúc câu chuyện giữa chị và tôi. Tôi nhớ mãi sự ân cần, chân thành và nhiệt tình của chị trong những lần tiếp xúc.
Tự bạch
Họ và tên: Đào Thị Thu Hạnh
Sinh ngày: 10-02-1979
Thời gian vào FAST: tháng 1-2001
Quê quán: Hà Nội
Tốt nghiệp trường: Cao đẳng Sư phạm Ngoại ngữ
Sở thích: Hát, xem ti vi, nấu ăn, đọc sách
Sở trường: nấu ăn
Sở đoản: Chưa cẩn thận
Món ăn nấu ngon nhất: nem rán (ngày xưa về nhà người yêu ra mắt nhờ có món này mà được mẹ chồng chấm luôn)
Chương trình ti vi thích xem: Thời sự
Quan niệm sống: Ở hiền gặp lành, Gieo nhân nào gặp quả nấy.
AnhNTL
Công ty FAST, 20-2-2012