Ngày 07-01-2012 VP FAST Đà Nẵng đã đến thăm hỏi, tặng quà tại Trung tâm Nuôi dưỡng trẻ mồ côi sơ sinh tại xã Tam Đàn, huyện Phú Ninh, tỉnh Quảng Nam, đem đến cho các cháu những món quà thiết thực cùng tình cảm ấm áp trong những ngày đầu Xuân tại Miền Trung.
Trung tâm hiện nuôi dưỡng 65 cháu từ 1 ngày tuổi đến 14 tuổi bị mồ côi cha mẹ, bị bỏ rơi không nơi nương tựa, nhiều cháu bị tàn tật, bị bệnh hiểm nghèo rất đáng thương. Nhìn các cháu đoàn chúng tôi ai cũng xót xa và thương cảm, các cháu cũng là những đứa trẻ như bao đứa trẻ bình thường khác, với những khuôn mặt thơ dại và cái nhìn hồn nhiên, nhưng lại có số phận đáng buồn bởi cuộc đời gắn với hai chữ “mồ côi”.
Theo như lời tâm sự của Chị Võ Thị Hồng Hạnh, Giám đốc Trung tâm: “Thương lắm em ạ! Các cháu có tội tình gì đâu mà đang tâm vứt bỏ, nếu may mắn được mọi người phát hiện thì chúng có cơ hội để được làm người, còn không thì…”. Trong những lời kể đứt quãng của chị có những câu chuyện thật sự cảm động, như trường hợp một đứa bé trai bị bỏ rơi trước cổng trung tâm, khi phát hiện được thì cháu đã quá yếu sức, lại bị côn trùng và kiến lửa bâu khắp người. Các bác sĩ đã cấp cứu và tích cực điều trị cho cháu nhưng chỉ mười ngày sau cháu không qua khỏi. Chị Hạnh kể: “Có lẽ thương số phận hẩm hiu của các cháu nên trời đất cũng ưu ái, Có nhiều cháu bị bệnh nặng trước khi đến đây tưởng không qua khỏi, nay phát triển bình thường”. Trung tâm cũng chọn những cái tên hay đặt cho các cháu, mong cho các cháu có cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc sau này.
Chúng tôi đi một vòng thăm những căn phòng của trung tâm, chợt thấy chạnh lòng vì những em nhỏ đang được các cô chăm sóc là những đứa trẻ còn may mắn vì được nhận vào trung tâm này. Ở ngoài kia hằng đêm còn bao nhiêu trẻ bị bỏ rơi, mà chưa được hưởng vui sướng của một kiếp người?
Trời đã đứng trưa, chúng tôi xin phép ra về trong tiếng cười nô đùa hồn nhiên của những đứa trẻ. Chúng tôi thắt lòng khi mấy đứa trẻ bạn rịn chạy theo hỏi: “Cô chú có vào thăm tụi con nữa không? Khi nào quay lại nhớ mua cho con nhiều kẹo và sữa nữa nghe cô…”. Xoa đầu những đứa trẻ còn rất nhỏ mà đã phải chịu phận mồ côi, chúng tôi thầm ước sao cho các cháu được khoẻ mạnh khôn lớn, trưởng thành, mong sao trên mảnh đất yêu thương này không còn có những đứa trẻ mang phận mồ côi như thế nữa.
SươngHT, FĐN