fbpx

Hóa ra cuộc sống đơn giản thật

03/01/2023

03/01/2023

768

Tôi biết đến cô gái từ những bức mail đậm mùi công việc, cô gái tôi chưa từng biết mặt.

“Chị sinh năm bao nhiêu?” Cô bé hào hứng khi lần đầu trò chuyện qua skype.

“Chị 86”

“Oh thế á, em 89 chị à, thế là em thua chị những 3 tuổi cơ đấy!” – cô bé ngây thơ, mắt tròn mắt dẹt đáp.

Một bà cô lớn tuổi như tôi vừa buồn cười vừa vờ hờn dỗi: “Chị biết đếm mà em”

Cô bé 25, đơn sơ vụng về trong giao tiếp nhưng điều này lại khiến tôi thích thú. Tôi yêu cái đơn sơ bởi nó làm cho tôi trò chuyện một cách thoải mái, không phải suy nghĩ nhiều về cách dùng từ cho phải phép, không phải sử dụng nhiều câu chào hay những câu cám ơn sáo rỗng.

Tôi bắt đầu gọi em là bé, chẳng phải em nhỏ nhắn gì, so về chiều cao chắc cũng hơn tôi vài tấc, so về độ tuổi tôi cũng chỉ nhỉnh hơn tí nhưng cái tính không định nghĩa được thành lời của bé làm tôi thích thú cứ muốn gọi là bé. Cơ hội tiếp xúc của tôi và bé dường như được nhân lên bởi những công việc liên quan nhưng thi thoảng tôi không quên tranh thủ hỏi bé vài câu ngoài lề.

Tôi có đọc được một bài viết về người Hải Phòng và người viết ấy đã thốt lên rằng: “Con gái Hải Phòng đẹp lắm! Trời đưa họ xuống để dạy cho chúng ta biết thế nào là đẹp”. Quả thật, họ mang vẻ đẹp không cầu kỳ, hào nhoáng nhưng đủ để người ta phải nhớ, phải thương. Bé cũng vậy, không kiêu sa, không kiểu cách, không tô vẻ nhưng ở bé người ta thấy được vẻ đẹp tự nhiên pha nét dịu dàng, nét đằm thắm của người phụ nữ Việt.

Không ai tin rằng cô bé nhỏ người, nhút nhát ấy lại là chị cả của gia đình có 3 nàng công chúa và các em của bé đều đang là sinh viên theo học tại Hà Nội. Dù được tiếng là chị cả nhưng bố mẹ vẫn mặc nhiên coi bé là cô em út trong nhà bởi cái tính trẻ con cộng thêm cái tiền sử đánh nhau vài trận sống chết với bọn con trai trong xóm.

25, bé đã tìm được một người làm điểm tựa của cuộc đời, là người có thể lắng nghe những câu chuyện không đầu không đuôi, gõ đầu bé những lúc bé nhõng nhẽo, tặng cho bé những món quà đơn sơ nhưng đầy ý nghĩa, với bé như vậy là quá đủ đầy. Tình yêu không thể nói trước vấn đề gì cả nhưng với bé khi đã yêu là đặt trọn niềm tin. Bởi cô bé biết rằng khi niềm tin không còn thì tình yêu sẽ rơi rụng.

Là người lãng mạn, bé luôn tô vẽ cho tình yêu và cuộc sống của mình màu hồng, dẫu rằng từ nhỏ đã được bố dạy: “trường đời không đơn giản như con tưởng tượng”. Con gái thường lấy bố mình làm mẫu người chồng tương lai cho họ, bé cũng không ngoại lệ. Ở Việt Nam, tư tưởng phong kiến “trọng nam khinh nữ” hay “nữ sanh ngoại tộc” vẫn còn tồn tại trong nhiều gia đình nhưng với bố, ông không bị áp lực hay tâm lý nặng nề vì không có con trai nối dõi, ông luôn xem 3 cô công chúa như những báu vật.

Một ngày mùa đông, lần đầu tiên con gái phải xa nhà ra Hà Nội trọ học, bố dậy từ tờ mờ sáng, đèo đứa con gái bé bỏng ra bến xe. Mặc cho cái lạnh cắt da, cắt thịt, bố đưa con gái tấm áo ấm duy nhất bố đang mặc trên người, vừa chở, vừa dặn dò, trong tiếng gió lúc này xen lẫn tiếng hàm răng đánh lô tô liên tục của bố. Nước mắt lăn dài nhưng hạnh phúc đông đầy nơi khóe mắt, đó là khoảnh khắc đẹp nhất của bé và bố mà suốt cả cuộc đời bé không bao giờ quên.

Rời vùng quê nghèo mang theo bao ước mơ dự định, cô sinh viên Khoa Quản trị Kinh Doanh – Đaị học Kinh tế Quốc dân Hà Nội đã mê mẩn những kiến thức được học từ môn Marketing, những đề tài chuyên sâu của cá nhân và nhóm ngày càng làm cho cô muốn dấn thân vào con đường mang tính thử thách này. Và sau một năm ra trường, bé sinh viên ngày nào đã chính thức đầu quân gia đình FAST với vị trí nhân viên tổ chức sự kiện tại Bộ phận Marketing.

Dám sai, dám nhận và không đùn đẩy trách nhiệm là những gì tôi cảm nhận được từ cá tính của bé. Những ngày đầu vào làm, bé thiếu những kỹ năng, những kinh nghiệm vốn có của một cô gái Marketing. Bản thân lại vốn tính hậu đậu và đãng trí nên không tránh được những sai sót trong công việc. May mắn thay, bé có một người sếp trực tiếp rất tâm lý, luôn chỉ dạy, nhắc nhở từng chút một để bé hoàn thành tốt công việc.

Chúng ta vẫn thường tiếc nuối quá khứ, hò hẹn với hiện tại và lãng quên với ngày mai. Cô bé tâm niệm rằng mình luôn phải sống thật tốt ngày hôm nay để sau này nhìn lại ngày hôm qua ta vẫn thấy mọi đều thật tốt đẹp vì cuộc sống vốn dĩ đơn giản lắm đó chỉ là sự gắn bó ngày hôm qua, hôm nay và ngày mai. Và cô bé trong câu chuyện tôi đang muốn nhắc đến là OanhĐT – Đoàn Thị Oanh, hiện đang công tác tại Bộ phận Marketing.

oanhdtChân dung Đoàn Thị Oanh

Lý lịch trích ngang:

Họ và tên: Đoàn Thị Oanh
Năm sinh: 17-05-1989
Quê quán: Hải Phòng
Trường tốt nghiệp: Đại học Kinh Tế Quốc Dân Hà Nội
Chuyên ngành: Quản Trị Kinh Doanh
Châm ngôn sống: Cuộc sống chọn ta. Buồn vui ta chọn
Món ăn yêu thích: Bánh mì 
Sở thích: Đi du lịch, nghe nhạc trong bong tối
Sở trường: Sáng tạo các món ăn 
Ước mơ tương lai: Được tự do làm những việc yêu thích
Tình trạng: Độc thân

Đồng nghiệp nói về OanhĐT:

Anh HiểnND (Trưởng Bộ phận Marketing): Oanh là người hiền lành, nói chuyện nhỏ nhẹ, xinh và rất duyên, đáng tiếc là tới nay công ty chưa có anh nào đốn gục được.

Trong công việc, tuy phải chịu áp lực cao do phần lớn phải chủ động tìm hiểu thực hiện nhưng Oanh hoàn thành rất tốt nhiệm vụ, chăm chỉ nhiệt tình và năng động.

Oanh là người biết tiếp thu và chịu trách nhiệm trong công việc. Đối với vị trí tổ chức sự kiện thì sự chu đáo và óc tổ chức là rất cần thiết. Oanh luôn biết sắp xếp công việc và cẩn thận tới từng chi tiết nên anh rất yên tâm khi giao việc cho Oanh.

ThảoLP (Bộ phận Marketing): Oanh là 1 người ít nói, tính trầm, sống nội tâm, hay cười vì mọi người nói sao cũng cười vui vẻ hết.

UyênHNP

FAST, 02/08/2013

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *